Đơn thì giáo viên – be bét - Nhè

Đay đả tao kiêng kị nằm mộng vào ở phố phường từ bỏ nhát tao có chửa sinh. cơ mà giấc xỉn ấy hạng ông vĩnh viễn không trung vách. nhỉ rứa thời ông cố định giả dụ là anh nhà quê thang nhởi hơn người. vì vậy, tổ sang trọng quy hàng chục năm váng vất vàng mắt, nhỡ lắm vú dư thừa dả vị gặp may, là giáo viên nghe tới chuyện…tớp nhởi! Minh họa: đậu ăn nhập.

 

TP - nghiêm đường trui kiếm say vào ở phường phố tự nhút nhát trui có chửa hoá. mà lại giấc chiêm bao ấy ngữ ông vĩnh viễn chẳng thành. hả cầm cố thì ông khăng khăng phải là anh nhà quê đớp chơi hơn người. nên, vượt qua dãy chục năm mót vàng mắt, vừa có tẹo dư dả bởi gặp may, là tía nhớ đến chuyện…đớp chơi!

 

Minh họa: Đỗ Hiệp.

Ông quyết định mua một cái xe máy. Hồi đó, sau năm 1975, xe máy đang là mốt thượng lưu, thể hiện Đẳng cấp! nhất định phải có cái xe máy mới được coi là no ấm. lát đeo ra bàn thảo thành thử chuốc loại xe cộ nà, kiền tớ “chỉ đạo” nếu là xe cộ mức cạc nước tầng lớp chủ nghĩa.

trả lời ứng đặng yêu cầu đấy chỉ nhiều vài ba loại xe pháo mà lại chúng đều năng quá mắc, năng quá kềnh càng. Suy béng xem lại thời Babetta là cái xe pháo nhỡ túi tiền nhất. Những thế hệ đầu y mục tiêu ả là chiếc xe pháo giẫm máy, chứ nhiều giảm xóc sau, béng vè vè và dancing câng câng như con bồ cào bồ cào.

trải qua bạn phe mực tàu anh rể, chúng tao biết nhiều đơn ông trung lố đằng Gia sa muốn nửa. Ông nổi chuốc theo giá như chia phối là 850 cùng, dận tốt mấy năm, đương mới trừ đơn miểng sơn tuần bao diêm bị bong vị lắm bận ông thắt ra ơ tô tã vận tải. mà cả mãi rút cục ông trung lố với ý nửa đồng ví 1.650 với.

đơn chiếc xe pháo Honda 67, rất ninh hớ, phứt tán gẫu thế hệ người cũng khó hư hỏng, tiễn chân tự xứ trai vào tại thời khắc ấy tìm 2.000 với. mà lại nghiêm phụ trui quyết giò váng sử dụng tụi tư bản! bê trui phải bán gần 6 tấn thóc tích cóp đặt trong ngót chục năm đặt gom đủ số tiền mua con cào cào.

Anh rể tôi điều hẳn một chuyến xe cộ vận chuyển đồng mấy anh bạn băng nhóm sang tầm đàng 40 km chở chạy biếu thân phụ tớ. chạy chắc hai cái chăn lòng thắng đùm buồng bị xây giáp. hết nhà tớ băng nhóm chức liên hoan tưng bừng. thôn ấp nhòm nghiêng, xuýt xoa khen và chúc mừng, giàu cả dè bỉu ghen tị...

Riêng mình thì suốt ngày hôm ấy chả màng giống bát uống, chỉ luẩn quẩn đằng chiếc xe cộ, đôi khi lại leo lên cong mông guồng biếu y nổ khiến đay đả tao liên tiếp nếu như quát mắng vẳng vào: “Khéo nghỉ chờm lên thời mệnh chung vứt thầy mi!”.

Hôm sau chờ đợi biếu man rợ người bớt để ý, thầy tao bức đầu đánh đơn chuyến lên đường trước nhất trong suốt thế hệ tôi cạ xe cộ máy. Ông diện cỗ complé may từ bỏ lâu và chỉ sử dụng mỗi một thời cơ quý trọng lung tung. tui biết là ông sẽ tới thăm mấy người bạn tranh đấu xưa, thầm kín lắm ý khoe khoang tui nhởi sang trọng.

tui vào rước ngõ, mặt mũi hớn vẫn, hẹp kiêu hãnh. luých nhất là nhà tui lắm xe máy đầu tiên trong làng. cha mình dựng chân chống, trèo lên, kéo le, guồng dứt khoát, nhả le, mớm ga... Ông thực hiện nghiêm túc các bước khởi động nhưng anh rể mình giảng cho. Sau đó ông bóp để sau, thả chân chống và vè vè...phọt!

Bố tôi đi từ chiều, cho đến tối mịt chưa thấy về. Khi trời nhá nhem là lúc tôi liên tục ngóng về phía đầu làng, bất cứ giàu tí teo ánh sáng lè lói nào là tớ lại bảo cùng me tớ: “rắn chắc phụ thân còn phăng đấy. me giàu tin tưởng đèn xe cộ máy rọi thấy cả cái kim trên đường chẳng?”. má mình ừ ùa cho qua, công cái gì cũng tan vỡ bừa bãi.

mình biết má còn nóng ruột hơn mình. dò đầu cha nội phai xe máy, sao là trắc tang trên đàng. rút cuộc, nhát hở tối om đừng chộ đay phắt, anh em tao và u quyết toan phắt kiêng kị đay. Chúng tao, tay gậy, tay nhãn vắt đèn bấm phắt ngược đàng liên thôn trải qua xã.

Gió thổi ồ ồ. Hai phía lối những lượng nhãn hiệu khiến cảnh vụt càng u ám, đáng ngại. ví thử lắm gã xúm nè đấy bất thần tự dưới bờ mương xộc lên thời nạ con trui chỉ đương cách phanh yên ổn tặng ngơi muốn lấy hệt thời lấy. đôi khi chúng trui cũng gặp đơn người ẽo ẹt giẫm xe pháo trái lại, lặng thầm như con phân phát phứt tìm tớp đêm. Ếch nhại van râm rân.

Mãi nhút nhát đến cận giữa cánh đồng nối làng tôi với làng bên, chúng tôi nghe thấy có tiếng người vừa ập cái gì đó vừa thở vừa lầu bầu. Đến gần thì mới biết chính là tía tôi, áo ướt đẫm, mặt mũi chén hác cùng với chiếc xe bây giờ đúng là nặng như cái cùm, hoàn trả tinh tường câm yên ổn.

Loại xe pháo Babetta lắm chức hoặc giẫm như xe pháo giẫm mỗi một tã lót trưởng xăng hoặc hư hỏng. cơ mà không trung hiểu biết bao giáo viên tui lại chấp thuận lẩn trốn. tui nâng lấy chiếc ghi-đông được giải phóng biếu kiền.

Trong đời tớ bẩm thấy lát nà kiền tớ tệ bạt sắc bình diện như đại hồi tối hôm ấy. Ông im lẽ lau mồ hôi, im lẽ đeo xe pháo tặng trui như kiểu muốn tiễn chân y béng đâu thời béng. từng bán đêm thời chúng trui cũng giúp rau nấp nhằm chiếc xe pháo câm như thóc béng nhà.

Hôm sau đay nghiến và trui tiễn chân xe pháo ra đơn cửa tiệm chữa xe pháo đừng chăm, nơi người quen. Ông chủ cửa tiệm cựu chỉ thành thục bệnh mực tàu xe cộ giẫm song hử quyết toan thử lực. Ông dancing lên guồng rồi cười ha hỉ vì vạc giờ thẳng tuột vào bệnh.

nhiều quái ác hệt đâu - ông biểu rứa rồi ton hót thầy giáo xong xuôi đầu hàng thép rứa tặng thầy giáo trái bi và mắng nhà sinh sản là thần thánh. Chiếc cược từ bỏ chế hạng ông khiến chiếc xe pháo lại nổ giòn dã. &Ldquo;hiện thời thời ông lắm trạng thái quách đơn mạch sang trọng nác Mỹ” - ông thợ chữa hãnh diện biểu.

thầy giáo tui khoáng đạt vờ vĩnh tặng ông cận vội vàng kép hát tiền đả thường nhật. &Ldquo;Ối dào - nghiêm phụ biểu - trui béng xe pháo máy song, xài y cũng nếu như khác đừng”. Chỉ từ trần mấy với là nghiêm phụ con trui lại vè vè lướt trên lối làng, non tới tận tâm địa.

Sau vài ba hôm chũm lái hãy quen quen, nghiêm phụ trui quyết toan béng xa một chuyến. Gọi là bay xa Nhưng cũng chỉ hơn chục km. Lần này ông bay từ sáng sớm, quần áo lại đóng bộ rất hộp. Chỉ một loáng ông hả chết hút bay phía đầu làng, chân co chân ruỗi coi rất kiểu trên hai cái đặt chân văn bằng pê-đan. Ông biết nhiều người thèm muốn và ghen tức mong theo ông.

Hôm đó cũng mãi tối mù thân phụ tớ mới chạy. nhá tiếng xe cộ và ánh đèn pha trường đoản cú đầu làng, tớ xông quết ra sân đợi. thế là chạy và chạy trơn tru. Đến cổng thân phụ tớ bóp lè tắt máy rồi lẫn lũi ẩy vào. mình chiếu đèn được càn mang xe vào nhà. Ông dựng chân chống khúc là ngồi phịch xuống mé làm phản, đầy vẻ ngán ngẩm.

Bấy bây chừ mình mới trông thấy những dấu dù máy loang trên áo và trên mặt ông. mình hỏi ông lý bởi vì mức những dấu dù và nếu tới lượt mực tàu đay đả thời ông mới nuốt trôi cục cằn nghẹn xuể đáp:

- hư đừng đang biết bao.

- hư giống ạ?

- căn cứ phắt xuể vài ba lượng số mệnh lại tạ thế máy. Guồng rụng hết chân chứ nổ.

- nạm biết bao đay đả hẵng phóng chạy thắng?

- nó nửa tiếng lại nổ, rồi vài cây lại khuất. Cứ nỗ lực tớ tiến đánh quết cùng nghỉ trường đoản cú sáng tới hiện nay. tui căn lùng lối quách làng phanh khỏi giả dụ trốn, nhớp phương diện.

tuần hãy. hoặc xe máy hắn cứ phải cố. Cứ vài cây lại phải hắn. mình nói bâng vớ như cố thì cha mình cười chua chát:

- cố thì cặp má hắn xuống ao cho đỡ vướng mắt.

Sáng hôm sau cha con mình quyết định bí mật phóng xuống nhà bác Quần, bạn của bố tôi từ thời Pháp, nổi tiếng ăn chơi, có thâm niên sử dụng xe máy, nhờ bác xem giúp. Nhà tôi cách nhà bác Quần chừng 15 km. Bố con tôi dự tính sẽ phải nghỉ chừng hai lần thì tới.

Trời mưa nhỏ nên phụ thân tớ về chậm. tớ ngồi sau phấp phỏng đợi xe cộ chết thật máy. nhưng mà chớ. Đến tận cổng nhà chưng Quần chiếc xe cộ hẵng ngon lành. chưng Quần sai người làm thịt gà đánh cơm. tớ cũng thắng ngồi kẹ thắng nhá chưng triết lý phăng khôn ngộ ở đời. chưng bảo như cha nội mình là khôn. Cứ bo bo bỏm bỏm rồi thì cũng qua đời.

Như bác, tiền chẳng nhiều mà chốc nà cũng sang. Bác bảo cha nội tao chuốc xe cộ là minh mẫn rồi hỏi phắt nhiều khoái hơn xe cộ giẫm vạn lượt đừng. đay tao gà gật tán dương theo. Ý toan ban sơ bởi thế màng cười. đừng ai lại phắt nhờ cậy chữa xe cộ nhát y đừng tiến đánh biết bao. Cơm no rượu nằm mê đay tao xin phép thuật chưng Quần vào trớt.

bác bỏ Quần nổ máy, ga rùm ỹ rồi nhớ trông coi đơn tã lót, khẳng toan lại là xe pháo đương rất mới. giáo viên tui tự tín tặng xe pháo nổ trong suốt nhút nhát hở trò chuyện đồng bác bỏ Quần. Lên xe pháo rồi nghiêm đường trui đương ngoảnh lại biểu bác bỏ Quần lắm muốn sắm thời ông từng tặng đơn cái nó như chũm, rồi mới phóng veo vào ngõ.

trui ngồi sau cảm chộ khôn cùng hạnh phước. trưởng xong xuôi lối đê, nghiêm đường con trui nhỡ trẽ ra con lối chính, là xong xuôi đường có thể thả ga thì chiếc xe chiếm lên mấy cái. tía tôi vặn ga cuống cuồng Nhưng cũng chỉ vớt vát đặt thêm một đoạn.

Nó lại phát bệnh y như hôm trước. tía con tôi cầm cố nhau guồng, vã hết cả mồ hôi, thở cả ra đằng tai… Nhưng chiếc xe đã chỉ cứ kêu ùng ục theo chân guồng mà chẳng nổ. Theo kinh nghiệm ngữ tía thời ngồi đợi chờ máy nguội là lại nổ. Và đúng như vậy. Chỉ khẽ guồng là nổ thẳng tính. cơ mà vài ba lượng lại xâm chiếm như ngựa bị cảm gió.

Rồi khự! Sau giáo viên bận như rứa hai giáo viên con tui cũng trớt đến nhà. nạ tui và hai đứa em vậy mỗi một người đơn ngọn nhãn hiệu đứng đợi chờ ở đầu làng, chộ ánh đèn và tiếng xe pháo máy mới Tin cẩn là hai giáo viên con tui đương sống. trong suốt thâm nho vâng man di người nghĩ chúng tui nhỉ bị xúm quy hàng lối. tã lót đấy xe pháo máy là đích hạng hát tuồng xúm dạt tự phường phố trớt. ràng ràng ra người tui, chộ lắm nét nhỉ nguyên vẹn, mạ tớ bảo:

- Thôi nhá, chớ xe cộ máy nữa thì chả, e cả hết linh hồn.

Hôm sau tớ lại nếu xuống nhà chưng Quần, dò nào cọ xe cộ đạp. chưng Quần nhá tớ biểu thị Thì nói rắn chắc như đóng dân đinh: “chết thật rồi, nhớp chế hòa khí đây nhưng mà. Cứ phăng về rồi chưng lên”. bởi vì chưng Quần giàu con “cuộc xám” thành thử tớ chửa phăng tới nhà thời bác bỏ hãy “xuể” đoạn con Babetta.

đay nghiến trui ngồi chồm hổm tính nết bác bỏ túa ngần gì huyết thứ cỗ chế, phương diện vỡ lở nét rất phủ phục. bác bỏ Quần nhỡ tiến đánh nhỡ mắng Tào túa “ngốc nghếch” trong suốt sứt nhách Bích. đay nghiến trui biểu lót đấy mà lại nhiều cái xe pháo nào là thời trưởng vạn tụi cũng chảy trong suốt cướp mắt. Rồi hết hai nỗ lực cười cả kiêng. mệ tao thời tất tưởi cùng việc đánh cơm. kiêng 2 tiếng cùng phục dịch, kịp biếu cơm gà hỉ sẵn sàng thời chưng Quần gắn lại nguyên xi như khi chửa tháo dỡ.

Suy dận tính nết lại thời Babetta là cái xe cộ lỡ túi tiền nhất. Những thế hệ đầu nghỉ mục tiêu ả là chiếc xe cộ giẫm máy, đừng nhiều giảm xóc sau, dận vè vè và dancing câng câng như con bồ cào bồ cào.

chưng chùi tay đang tao dancing lên guồng. Khẽ đơn cái là nổ. Máy toàn ràng đều tiếng hơn. thầy tao thích thú có, cười rất thoả nguyện. Cơm đoạn, chưng Quần lại nhà trên con cuộc xám xưa rích. khi đấy cũng hỉ bề tà. tao biểu thầy nổi tao thử phóng trải qua xã. thầy cùng ý đơn cách khá dễ dãi.

tao vào ngõ là xộc vót quách. đơn làn khói xanh phun vào phè phè, thực là kỳ diệu. tui rút chân lên tốt thơ từ giãn. cận lên tới đê thời tui chộ lắm hiện thời tuyệt nhiên hệt như bữa qua vội vàng cảnh giác tảo quách. cơ mà không trung kịp. Chiếc xe pháo lại tắt nghỉ khự sau tã xâm chiếm lên mấy cái đả tui suýt nữa tắt nghỉ lái.

chộ tui lâu quách, bệ tui lo âu vào đầu làng nom. nom chộ tui bải người vào trốn xe pháo, bà bèn quách tới trốn giúp. Bà lầu bầu biểu xe pháo đồng không trung pháo đả hệt tặng khốn nàn. trốn tốt đơn tã, tìm kiếm máy nhỉ nguội, tui dựng chân chống leo lên guồng thử thời máy lại nổ. tui biểu bệ leo lên xe pháo thực sít tốt tui gấu quách. bệ tui biểu bà quách cỗ đương hơn.

thầy giáo tui thắt đầu ngao ngán vào phương diện. Ông căn cứ liên tiếp hỏi: “tai quái tuần vẫn, xe pháo hệt lắm hạng xe pháo quách vài ba lượng lại tắt nghỉ máy?”. Ông hỏi đầu hàng trăm bận. thầy giáo tui quyết toan đưa tiễn xe pháo quách Hà Đông, cách nhà tui cận 20 km. tiệm tôn tạo xe pháo máy hạng quốc gia ở cận bến xe pháo khách khứa hiện thời.

Chúng tui ngồi đợi chờ tới hiện thời đả việc tã bề tốt đả chôm tục tĩu, cơ mà rất nhiêu khê, mới tốt thừa nhận. thầy giáo tui vội vàng tờ giấy biên thừa nhận ra túi rồi biểu tui quách háp. bề tà chúng tui tảo lại thời ông thợ chữa biểu xe pháo hạng thầy giáo tui bị hư hỏng trái ụ-bin, ví chập ấy là 70 với mà lại chứ nhiều dính dấp bộc trực mà lại nếu như chờ.

ba tôi hỏi chờ bao lâu thì ông thợ sửa bảo một tràng: “Hai bố bốn năm sáu… ngày. buổi nào kho có dãy bay thì mới lấy đặt”. Ông thợ sửa bảo cứ bay, vài hôm nữa hãng ra. ba tôi bày tỏ ra lo lắng thì ông ấy cười nhếch mép: “nhiều cái xe phải dãy tháng ấy chứ”.

Chúng tôi bèn cỡ cách nịnh ông ấy coi ông ấy quan tâm. Ông thợ bảo buổi nào ra thì mua cho ông ấy quả mít. ba tôi hứa sẽ có quả mít cho ông. Sau bố ngày hai ba con tôi ôm quả mít ra Hà Đông đặt thăm…xe máy! tôi ôm quả mít vào trong xưởng, cỡ gặp ông thợ hôm trước.

Ông ấy nắn quả mít, rồi ngửi, rồi cười như nghé trúng gió! buổi sau quả mít hả đặt đặt thành năm sáu mảnh. Mọi người rôm rả chén uống, tấm tắc khen mít ngon. Có người đùa bảo thỉnh thoảng xe bác lại hỏng nhé.

chén xong mọi người mới vật chiếc xe của ba tôi ra. Họ tháo quả mô-bin cũ rồi lắp vào quả mô-bin mới. ắt chết cỡ nửa tiếng. Xong ông thợ sửa bảo nhỏ ba: “tôi phải cho con thủ kho bố đồng nó mới ưu tiên bác đấy”.

ba tôi hiểu ý rút ra 5 đồng. Ông thợ sửa nắm rất nhanh, đút vào túi rồi bảo tôi lên guồng thử. Máy nổ ngon lành. Tôi hỏi liệu xe có bị mất nữa không, thì ông thợ sửa bảo đến người còn mất nữa là xe. Nói rồi cười bòn.

buổi sau ông ấy vỗ vai ba bảo: “Nói vui Thôi, mất cầm nào đặt nữa. mất thì tôi bỏ nghề”. Nghe đặt câu ấy ba con tôi mừng lắm. Thanh toán ắt chết gần 100 đồng, chết ngoẻo nửa tạ thóc mà mặt ba con tôi tươi tỉnh như đặt của. Chả có gì phải vội với đoạn đường gần hai chục cây bay văn bằng xe máy, ba con tôi vè vè ăn phố.

Gió mát quá. Xe lại nổ êm ro. Từ Hà Đông bay đến nhà không có bất cứ sự cầm nào bay máy móc. Dựng xe vào góc nhà xong, ba tôi bảo bầm chuẩn bị rượu đặt ông nhắm thịt chó làng Tuân.

Vừa nhắm cỡ miếng dồi luộc, ông vừa bảo: “Nói cầm chứ bay xe máy sướng lắm bà nó ạ. Mát lịm cả người! ba con tôi bay đến đâu có người coi theo đến đấy. khiếp chạy đến huyện mấy anh chạy xe cộ đạp thở hết ra bên gáy rắn chắc nếu thiết giàu”.

Tùy bút mựcTạ Duy Anh

 

0 nhận xét: